Chuyến dã ngoại khó quên (p1) – Truyện ngắn Đỗ Minh Phát

Truyện ngắn chuyến dã ngoại khó quên
Đón đọc tác phẩm “Chuyến dã ngoại kho quên” của tác giả trẻ Đỗ Minh Phát. Tác phẩm phiêu lưu trong seri chuyện ngắn phiêu lưu của Đỗ Minh phát. theo dõi Tomtat.net để cập nhật những phần tiếp theo.

Chap 1 Chiếc hang bí ẩn  – Truyện ngắn “Chuyến dã ngoại khó quên”

Bí ẩn
“A…a…a…a..!” – tiếng thét bất ngờ của Hòa làm cả nhóm giật mình. Tất cả vội chạy đến, vây quanh cô. Dưới ánh sang của mấy chiếc đèn pin, mọi người đều thấy rõ: trước mặt họ là 5 cái đầu lâu cùng với các khúc xương đã mục ruỗng. Mấy bạn nữ kinh hồn thất sắc, nép vào sau đám con trai. Hòa sợ quá ôm chặt lấy Ngân – cô bạn thân của mình – không dám quay đầu nhìn. Minh bình tĩnh cúi xuống xem xét từng cái sọ người, rồi cầm lấy một mẩu xương bóp nhẹ. Nó vỡ vụn ngay lập tức. Trọng hỏi, giọng hơi run:
– Cậu…cậu thấy thế nào?
Minh trả lời:
– Những người này…chết cách đây rất lâu rồi, có lẽ cũng phải cả trăm năm rồi đó…
Hùng cắt ngang:
– Không biết họ là ai? Đến đây với mục đích gì? Tại sao họ lại chết?
– Điều này chúng ta không thể biết được – Minh khẽ lắc đầu – Có lẽ họ cũng bị lạc đường như chúng ta rồi bỏ mạng tại nơi này…
Rồi cậu quay lại, nói với mọi người:
– Tất cả nhất định phải giữ bình tĩnh. Chúng ta phải mau chóng tìm ra lối thoát, không thì sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nắm xương tàn như những người xấu số này thôi!
Cả nhóm im lặng, tiếp tục lên đường. Họ đều hiểu mức độ nguy hiểm của hoàn cảnh mà họ đang gặp phải. Ba mươi hai con người dò dẫm bước đi trong long hang tối om, chỉ với ánh sáng yếu ớt từ 4 cây đèn pin mang theo. Khuôn mặt ai nấy đều có nét lo sợ, hoang mang. Chiến rút chiếc điện thoại trong túi ra: 11h tròn, cột sóng không có lấy một vạch. Màn hình lại hiện ra dòng cảnh báo pin yếu. Cậu ngán ngẩm tắt nguồn rồi nhét cái di động trở vào túi áo.
Không chịu nổi vẻ tĩnh lặng, Đạt lên tiếng:
– Lẽ ra bọn mình đã có một chuyến đi rất vui vẻ…
Trung tiếp lời:
– Phải đấy! Cũng chỉ tại thằng Lập phát hiện ra cái hang quỷ quái này, đã thế lại còn rủ rê mọi người vào thám hiểm nữa. Bây giờ thì sao?
Đúng vậy, lẽ ra lúc này họ đang được ngồi trên thảm cỏ xanh êm mượt như nhung ngoài kia, cùng nhau chơi đùa dưới ánh nắng rực rỡ… Hôm nay, lớp 9a cũ tụi nó quyết định tổ chức 1 buổi picnic, vừa để thư giãn sau kì thi học kỳ, vừa là dịp gặp gỡ bạn bè xưa sau 2 năm xa cách. Thế mà mọi người lại lâm vào tình cảnh trớ trêu này. Không biết liệu họ còn có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa không…
Lập cự ngay lại:
– Thế sao tất cả hưởng ứng theo tớ làm gì? Giờ lại quay sang trách tớ. Sao không hỏi Lộc kìa, chính nó làm mất sợi dây đánh dấu đường còn gì?
– Thôi nào! – Thành xen ngang – Đây không phải là lúc các cậu đổ lỗi cho nhau đâu! Chúng ta phải đoàn kết thì mới có thể tìm đường thoát ra ngoài được chứ.
Tất cả cúi đầu lặng lẽ. Thành nói đúng, giờ đây, hơn lúc nào hết, họ cần phải đồng lòng quyết chí mới mong thoát hiểm cảnh này. Đi thêm một lát, mọi người đã bắt đầu thấm mệt. Hùng nhận thấy vậy liền hô lớn:
– Tạm nghỉ chân đã nào các cậu ơi! Chúng ta phải giữ sức nữa!
Cả lớp hưởng ứng ngay tức khắc. Mọi người dừng chân, ngồi quay quần với nhau. Hữu, Trung, Hùng bỏ ba lô trên vai xuống giao cho Phương và Thu. Hai người liền mở ra lấy bánh mì, nhanh nhẹn phân phát cho tất cả. May mà mấy bạn cẩn thận còn mang theo chút ít lương thực. Phương thấy Minh ngồi lặng lẽ ở một góc, bèn đến bên cạnh chìa cho cậu nửa chiếc bánh mì không:
– Của cậu này! – Cô nói.
Minh đưa tay đón lấy một cách vô thức. Bây giờ cậu chẳng còn tâm trí nào mà ăn được nữa. Phương ngập ngừng:
– Số thức ăn này chỉ có đủ cho tất cả chúng ta trong 1 ngày thôi, tớ chỉ sợ là…
Minh quay ngoắt sang, giọng đầy quả quyết:
– Cậu hãy yên tâm. Nhất định chúng ta sẽ ra được khỏi đây. Tớ sẽ không để bất kì ai bỏ mạng ở chốn này!
– Tất cả… đều trông cậy ở cậu đấy. – Phương vỗ nhẹ lên vai Minh, tỏ vẻ an ủi – Tớ tin cậu sẽ làm được.
Minh trầm ngâm, trở lại với dòng suy tưởng. Cậu biết rằng mình đang gánh trên vai một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Toàn bộ niềm tin và hi vọng của cả lớp, có lẽ đang được đặt nơi cậu. Thật khó khăn biết bao, nhưng cậu đã thề rằng bằng mọi giá phải cứu được mọi người…
Sau khi ăn uống xong xuôi, chỉ một lát cả nhóm đã chìm vào giấc ngủ say. Có lẽ họ đã quá mệt mỏi với những chuyện đang xảy ra. Thế nhưng có một người vẫn thao thức, trằn trọc không thể nào ngủ được – Giang. Cô vốn là một người nhạy cảm, lại khá nhút nhát. “Ở vào tình cảnh như hiện giờ, làm sao có thể yên tâm mà ngủ nghê được cơ chứ!” – cô tự nhủ. Trong thâm tâm, Giang cảm thấy mơ hồ có một mối nguy hiểm nào đó đang rình rập quanh đây. Giữa bóng tối đặc quánh bao phủ khắp không gian, một vài tia nắng yếu ớt len qua các kẽ nứt trên trần hang, phát ra thứ ánh sáng lập lòe mờ ảo như những đốm lửa ma trơi. Giang bỗng khẽ rùng mình, không biết do cái lạnh trong hang hay do cảm giác bất an đang lớn dần lên trong cô đây? Xung quanh, mọi người vẫn đang yên giấc. Thật vắng lặng và tĩnh mịch, đến nỗi cô có thể nghe thấy rõ tiếng thở đều đều, nhịp nhàng của mọi người. Chợt ánh mắt Giang dừng lại ở một điểm. Nơi đó phát ra ánh sang lấp lánh khác thường. Cô nhẹ nhàng lần từng bước trong bóng tối đến chỗ nguồn sáng đó. Khi tới gần, Giang nhận ra đó là một miếng kim loại nhỏ, vuông vắn được gắn ở ngay trên vách hang. Nó phản chiếu lại các tia nắng nên mới lấp lánh như thế. Cô thầm nghĩ: “Tại sao lại có thứ thế này ở đây nhỉ? Kỳ lạ thật!”. Giang đưa tay ra vuốt nhẹ lên mặt miếng kim loại – nó trơn bóng. Có lẽ nó được làm bằng bạc, nên dù ở một nơi như thế này cũng vẫn không mảy may bị gỉ sét một chút nào. Vốn tò mò, cô đưa tay cậy thử. Nhưng miếng kim loại cứng đầu này đã được gắn chặt vào đá, không có chút suy suyển nào. Vì dùng lực hơi nhiều, bàn tay Giang vô tình ẩn mạnh xuống miếng kim loại. Lập tức một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, một tiếng “kẹt..et..” khẽ vang lên. “Vút.. vút… vút…”, 3 tiếng rít gió xé tan đi khoảng không yên tĩnh. Giang chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một làn khí lạnh đã thốc tới mặt cô. Bỗng có một bàn tay ai đó từ đằng sau xô mạnh vào lưng cô cùng với tiếng hét lớn: “Coi chừng!”. Chỉ nghe “xoạc” nhẹ như tiếng vải bị xé rách và Giang ngã sấp xuống mặt đất. Phải mất một lúc cô mới trấn tĩnh lại được, dần dần ngồi dậy. Thình lình cô thấy một người đang ngồi đối diện ngay với mình. Cậu ta cười hỏi:
– Cậu có sao không?
Giang nhận ra ngay là giọng của Thành. Cô phủi phủi vạt áo, đáp:
– Tớ không sao. Nhưng mà… cậu vừa đẩy tớ ngã hả? Sao thế?
– Cậu xem lưng áo cậu đi.
Giang vội cởi chiếc áo sơ mi ra, xoay nó lại. Chợt cô kêu lên kinh ngạc: lưng áo đã bị vật gì đó rạch một đường dài chừng 5, 6 phân. Tiếng hét bất ngờ của Thành cũng đánh thức mọi người dậy. Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra thế?”, “Có chuyện gì à?”…
– Đây là thủ phạm phải không? – giọng của Minh khiến ai nấy đều quay ngoắt lại phía sau.
Dưới ánh đèn pin trên tay Minh, ai nấy đều thấy rõ trên vách hang cắm ngập 3 mũi tên. Minh thận trọng bọc tay vào vạt áo, nhổ một mũi tên ra quan sát kĩ càng. Đó là một mũi tên đồng, đầu có bịt bạc vô cùng sắc nhọn, dài chừng 20 phân. Giang rùng mình nhìn mũi tên trên tay Minh. Nghĩ lại giây phút ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cô lạnh cả người. Chỉ cần Thành chậm tay một chút thôi là cô đã mất mạng rồi. Cô quay sang Thành, nói:
– Cám ơn cậu! Nếu không có cậu cứu kịp thì tớ đã…
– Không có gì đâu! – Thành xua tay – chỉ cần cậu an toàn là được rồi.
Mọi người lúc này mới lờ mờ hiểu mọi chuyện, liền nhao nhao tới hỏi 2 người về chuyện vừa xảy ra. Giang bèn thuật lại tình huống hung hiểm vừa rồi. Ai cũng xuýt xoa rằng cô thật may mắn. Trọng tiến lại gần Minh, lúc này vẫn đang suy tư, hỏi:
– Cậu… có kết luận gì về việc này không?
– Đây là một cơ quan phóng tên ngầm. Nhưng tớ không nghĩ lại có ít mũi tên như vậy đâu. Có lẽ do thời gian đã lâu, nhiều mũi tên khác bị kẹt hoặc hỏng, hoặc cũng có thể là chúng được bố trí ở nhiều nơi khác nhau…
– Vậy… là ai đã tạo ra nó? Và để làm gì?
– Mọi thứ còn rất mơ hồ, tớ chưa thể có một nhận định rõ ràng bây giờ. Có thể trong hang động này đang ẩn giấu một bí mật nào đó, và cái bẫy này là để ngăn không cho người ngoài khám phá ra nó. Dù sao, đoạn đường tiếp theo phải thật cẩn thận, chúng ta không biết được còn những nguy hiểm nào nữa đang chờ đợi đâu…
Cả lớp đều đồng ý với Minh. Họ sắp xếp đồ đạc rồi lại tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan…
2. Ngã rẽ
Lúc này, trên khuôn mặt mỗi người, vẻ lo lắng, hoang mang đã hiện lên rõ nét hơn, mỗi bước chân cũng thận trọng hơn. Dưới ánh sáng lờ mờ của mấy cây đèn sắp hết pin và một vài chiếc điện thoại cũng sắp sập nguồn, ai ai cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, bức bối, tưởng như chỉ một tiếng động lạ thôi cũng có thể khiến tâm trí mọi người nổ tung bất cứ lúc nào. Đi được một quãng khá xa, thì trước mặt cả nhóm là hai con đường rẽ sang hai hướng khác nhau. Trọng bèn lên tiếng, tỏ ý có thể tách đôi nhóm ra và đi về cả hai đường để khám phá. Mọi người bắt đầu bàn tán, đưa ra quan điểm, người thì đồng tình, người thì phản đối, nhao nhao lên tranh nhau nói. Bầu không khí ngột ngạt khi nãy cũng vì thế mà dãn ra được đôi chút.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Minh cất lời:
– Theo tình hình bây giờ, tớ thấy rằng nếu tách nhau ra thì khá là nguy hiểm. Chúng ta không có công cụ để có thể liên lạc với nhau được. Ngộ nhỡ nếu có chuyện gì không may xảy ra… Đúng. Tốt hơn hết là nên đi cùng nhau…
Câu nói của Minh, mặc dù không ai bảo ai, nhưng tất thảy đều coi nó giống như mệnh lệnh của một người đội trưởng vậy. Họ đã đặt tất cả niềm tin vào Minh, thì không có lý do gì lại phản đối cậu ấy. Vả lại, đó cũng là ý kiến hợp lý nhất tại thời điểm này.
– Vậy… chúng tớ theo cậu! – Thiết nói.
– Chúng tớ theo cậu! – Mọi người cùng đồng thanh nói.
Trong lòng Minh dâng lên một cảm xúc khó tả. Chính cậu cũng không nghĩ rằng cả lớp lại đặt lòng tin vào tài năng, kinh nghiệm và trí thông minh của cậu nhiều đến như vậy. Nhưng đây không phải là lúc vui mừng, phải tìm lối thoát càng nhanh càng tốt.
Nghĩ là làm, Minh gọi Thành và Hùng lại, bàn bạc kế hoạch và các phương án dự phòng một lát, rồi quay ra phổ biến cho mọi người:
– Bây giờ chúng ta sẽ đi về phía đường bên trái trước. Đội hình như sau: tớ và Thành, Hùng sẽ đi đầu dò đường, Thiết, Lực, Trung chốt phía cuối, các bạn nam còn lại bọc xung quanh, các bạn nữ đi ở giữa. Nhớ là không được động chạm lung tung, và quan sát thật kỹ càng xung quanh mình.
Cả nhóm nhanh chóng vào vị trí mình được phân công, cùng nhau bắt đầu tiến vào con đường phía bên trái – cũng tăm tối và u ám như chính quãng đường họ đã đi qua vậy. Thế nhưng, chẳng ngờ được rằng, biến cố lại xảy đến với họ nhanh đến như vậy…
Mới đi được một khoảng cách độ 50 bước chân, bàn chân phải của Hùng vừa đặt lên mặt đất thì bỗng bị thụt xuống như dẫm phải khoảng không. Hùng chới với suýt ngã, và ngay trong khoảnh khắc đó, bằng linh cảm của mình, cậu ngay lập tức nhảy bật lại phía sau khá xa, dang hai tay ra chặn đường và hét lớn:
– Mau lùi lại! Nha…
Cậu còn chưa nói được hết câu thì “Ấm…mm”, một khối đá khổng lồ từ phía trên đã lướt qua ngay sát mặt. Nền đất dưới chân rung chuyển, bụi bay lên mù mịt, làm cả nhóm ho sặc sụa. Chưa ai kịp định hình xem chuyện gì vừa xảy ra thì từ giữa đám đông đang hỗn loạn vang lên tiếng thét thất thanh của Phương. Tất cả vội vàng chạy ngay lại chỗ vừa phát ra tiếng hét thì thấy Phương, Thu, Minh Anh đang treo lơ lửng trên miệng một cái hố. Phương nắm chân của Thu, còn Thu thì tóm được quai đeo ba lô của Minh Anh, tay của Minh Anh, may thay, vẫn còn cố bám trụ được vào một tảng đá nhỏ nhô lên bên miệng hố. Hữu và Thiết nhảy ngay, mỗi người một bên, nắm lấy hai tay Minh Anh kéo lên. Những bạn khác cũng xúm vào trợ lực. Minh quét nhanh chiếc đèn pin trên tay xuống hố. Dưới đó là cả một rừng chông sắt nhọn hoắt, tuy đã han gỉ gần hết, cùng vài bộ xương người. Cậu đưa ngay ánh đèn ra chỗ khác để mọi người không thấy cảnh tượng dưới đó, rồi quay lại chỗ Phương, Minh Anh và Thu – lúc này tuy đã được cứu thoát nhưng vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng. Mặt cả ba đều tái mét, miệng lắp bắp không nói nên lời, hai bàn tay run rẩy bấu chặt lấy nhau. Minh ngồi xuống bên cạnh Minh Anh, nhẹ nhàng rút từ trong ba lô đang đeo sau lưng ra chiếc khăn mặt, nhanh chóng xé ra một mảnh nhỏ, băng bó vết trầy xước rướm máu trên tay của cô. Thu thì bị trật khớp chân trái, chỉ có mình Phương là hầu như không thương tổn gì bên ngoài.
Sau vài câu hỏi han, không gian lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Tất cả, người đứng, kẻ ngồi, đều chìm vào trong im lặng, và tảng đá của nỗi sợ hãi lại càng đè nặng lên tâm trí họ. Có lẽ suy nghĩ của mọi người bây giờ đều là “Chúng ta sẽ được an toàn ra khỏi chỗ này ư? Không! Không bao giờ!”. Sự tuyệt vọng, có thể thấy nó đang hiển hiện rõ nét trong từng ánh mắt. Nhưng với Minh thì không, cậu nhất quyết không bao giờ chịu bỏ cuộc.
– Phấn chấn lên nào các cậu. Chúng ta phải tiếp tục! – Minh nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố nói lớn.
Lộc ngắt lời:
– Đi tiếp ư? Cậu không nhìn thấy những gì vừa diễn ra à? Cậu nghĩ chúng ta có thể đi tiếp sao? Không thể đâu. Hãy bỏ cuộc thôi…
– Từ bỏ ư? – Minh gắt lên – Nếu vậy thì cậu cứ ở đây mà chờ chết đi. Còn tớ thì không. Mắt tớ vẫn còn sáng, chân tớ vẫn còn đi được, đầu óc tớ vẫn còn tỉnh táo. Thậm chí chỉ còn một hơi thở, tớ vẫn sẽ quyết tìm cho được lối ra. Các cậu hiểu chứ?
– Phải đấy! – Quỳnh lên tiếng – Chúng ta vẫn còn hy vọng.
– Đúng vậy. Ánh sáng ở cuối đường hầm vẫn chưa tắt. Và tớ sẽ theo cậu, Minh ạ! – Tuấn Anh tiếp lời.
– Tớ cũng thế! – Đạt nói.
– Cả tớ nữa! – Hòa giơ cao cánh tay.
Một ngọn lửa niềm tin bỗng bùng lên trong trái tim mỗi người, lan tỏa mạnh mẽ ra xung quanh. Màn đêm sợ hãi dần tan đi, thay vào đó là ánh sáng hy vọng lấp lánh trên cả 32 gương mặt. Tất cả bừng bừng khí thế, nhiệt huyết, sẵn sàng bước tiếp chặng đường còn đang dang dở.
Tuấn Anh đưa ra nhận xét:
– Phía trước chúng ta đã bị tảng đá lớn khi nãy chặn lại, tuy vẫn còn một khe hẹp có thể đi qua, nhưng tớ không nghĩ đây là con đường an toàn đâu.
Minh đồng tình:
– Tớ cũng có cảm giác như vậy. Theo suy đoán của tớ, có lẽ đây không phải hướng đi đúng. Chúng ta nên quay lại đường kia thì hơn.
Và như vậy, mọi người lại dìu dắt nhau, đi ngược trở về chỗ ngã ba cũ. Thu bị trật chân nên được Thành cõng, Hữu và Hùng dìu Minh Anh và Phương, vì cả hai cô gái vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố vừa rồi. Chẳng mấy chốc, họ đã tiến vào con đường phía bên phải. Lối đi này có phần bằng phẳng hơn bên kia, nhưng lại tối hơn và ngập đầy mùi ẩm mốc, lại quyện với một thứ mùi khó chịu khác nữa, thành ra việc hít thở cũng hơi có chút khó khăn. Càng đi vào sâu, nhờ ánh đèn, họ lại càng thấy có nhiều xương người rải rác trên mặt đất. Thậm chí thỉnh thoảng có bạn không để ý, đá phải cái đầu lâu làm nó lăn đi lộc cộc, khiến mọi người giật thót tim. Tuy vậy, họ lại không hề đụng phải một cạm bẫy nào khác, nên ai nấy đều có phần vững tâm hơn, chắc là đi đúng đường rồi đây.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, những chiếc đèn pin dường như cũng đã thấm mệt, ánh đèn cứ mờ dần. Rồi thì chiếc đèn đầu tiên cũng “gục ngã” trước chặng đường dài chưa có điểm dừng. Tức tối, Trọng cầm cái đèn pin ném một cái “bốp” rõ to vào vách hang phía trước. Nó lóe lên một tia sáng cuối cùng rồi vỡ vụn, rơi lả tả trên mặt đất. Bỗng “Krec… krec…” – hàng loạt tiếng kêu kì dị vang lên, rồi từ trên trần hang, những sinh vật không xác định lao thẳng vào giữa đám đông, len lỏi, bay vù vù qua đỉnh đầu của mọi người. Tất cả hốt hoảng nằm rạp xuống nền đá lạnh lẽo để né tránh. Thì ra đó là một đàn dơi, và chúng đã bị đánh thức bởi cú ném của Trọng.
– Lũ dơi quái quỷ. Làm hết cả hồn! – Tuấn Anh vừa phủi quần áo, vừa làu bàu.
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy. Nhưng họ cũng chẳng buồn than thở một câu nào. Bởi, sự mệt mỏi đã len lỏi vào trong đến từng tế bào của họ, khiến cho việc mở miệng phát ra âm thanh cũng là cả một công việc khó nhọc. Không ai có ý định nhấc chân đi tiếp. Ý chí mạnh mẽ khi nãy cũng đã sụt giảm đi hơn phân nửa. Nhận thấy tình hình như vậy, Minh liền ứng biến:
– Tớ thấy mọi người đi nãy giờ cũng mệt rồi. Ta tạm nghỉ chân ở đây chốc lát rồi tiếp tục nhé!
Không chờ Minh nói hết câu, cả lớp tản ra xung quanh, tìm kiếm cho mình một chỗ để ngồi nghỉ ngơi. Lực liếc thấy một tảng đá tuy nhỏ tương đối bằng phẳng ở gần sát tường, có thể thoải mái ngồi lên đó, dựa vào vách đá để chợp mắt một chút, liền tiến đến. Cẩn thận hơn, cậu gõ gõ và ấn nhẹ lên bề mặt và xung quanh tảng đá để kiểm tra xem nó có phải bẫy hay không. Mọi thứ bình thường. Cậu vẫn quyết định thử thêm lần nữa, dùng tay thử xoay tảng đá. Nhưng cậu mới chỉ dùng sức một chút mà nó đã bị xoay đi đến nửa vòng kim đồng hồ. Lực thầm kêu khổ trong lòng: “Chết rồi. Pha này không biết có chuyện gì xảy ra đây…” Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, không có gì khác lạ. Đạt đang ngồi gần đó, ngó thấy mặt Lực đang thẫn thờ, cười trêu:
– Sao thế? Lúc này mà vẫn còn nhớ đến em nào à?
Nụ cười trên môi Đạt còn chưa tắt hẳn, chợt có tiếng ì ầm từ xa vọng lại. Mặt đất đang rung lên từng hồi. Cát bụi từ trên trần hang rơi xuống lả tả. Có chuyện gì đó không ổn rồi! Chiến và Trung cầm đèn pin chạy về sau xem xét. Cả nhóm cũng đứng hết cả dậy, lắng tai nghe ngóng. Và rồi lẫn trong thứ tiếng động bí ẩn đó là tiếng bước chân chạy dồn dập và tiếng hét ngắt quãng của hai người:
– Chạy… chạy đi các cậu ơi! Nhanh lên… Có một… hòn đá lớn đang lăn… về đằng này. Chạy đi!
Nghe thấy thế, ai nấy đều hốt hoảng cầm vội đồ đạc của mình khoác lên vai. Mệt mỏi ư? Chán nản ư? Giờ chúng không còn quan trọng nữa. Chỉ có một mục tiêu duy nhất cho cả nhóm mà thôi: phải sống sót. Vì vậy, họ cứ chạy, dồn tất cả sức lực còn lại mà chạy. Chân của Thu vẫn chưa đi lại được bình thường nên các bạn nam phải thay phiên nhau cõng cô ấy chạy, nhưng không vì thế mà tốc độ của họ giảm đi. Tiếng ì ầm của tảng đá vang vọng theo sau lưng như càng kích thêm tinh thần cho họ…
Đột nhiên, Hùng và Lập – vốn đang chạy ở đầu hàng – đứng khựng lại. Mọi người phía sau cũng phải gấp rút dừng theo. Mất đà, cả đám ngã dúi dụi đè lên nhau. Những tiếng trách móc ập đến tới tấp:
– Sao lại dừng lại thế?
– Chạy tiếp đi chứ? Đứng lại làm gì?…
– Đường cụt mất rồi, chạy làm sao được nữa… – Lập quay lại, cười khổ.
Quả đúng như vậy, trước mặt họ, một bức tường đá sừng sững chắn ngang. Không hề có lối đi nào khác hai bên. Đây hoàn toàn là một con đường cụt. Vậy là hết rồi sao? Nỗi tuyệt vọng của họ dâng lên đến tận cùng. Sự nhốn nháo dần lắng xuống, họ chỉ còn biết nhắm mắt lại, và im lặng cầu nguyện. Tảng đá kia vẫn chầm chậm, đều đều lao đến, không một chút thương tiếc, không một chút do dự. Những khúc xương khô vụn nát trước sức nặng của nó, phát ra những tiếng rôm rốp nghe ghê người. Có lẽ, chỉ vài phút nữa thôi, họ cũng sẽ phải chịu chung số phận như vậy…
(Còn tiếp)….
%d bloggers like this: